NHỮNG CÂU CHUYỆN CHƯA ĐƯỢC KỂ
Uống rượu là một trò dở hơi nhất mà con người ta thường hay tìm đến mỗi khi vui hay buồn; chỉ có thêm mấy thằng bợm nhậu thì bất kể bình thường cũng mò đi tìm vài ngụm – cho đời nó hết bình thường. Cơ mà, người ta thường nhắc đến tác hại của nó, rồi mải mê bình ra bình vào mà lắm lúc cũng đôi khi quên phắng đi vài cái công dụng mà các nhân cho là hữu ích. Đó là những câu chuyện tung tóe trên bàn nhậu giúp hạ bớt cơn sầu, đó là những lời phê mà phê phê ta mới đề ba được vài chữ hay những đâu là chút thuốc bổ cho chén thêm cay cay. Để rồi, sau đó, vì say nên đâu còn chi là nhớ, chỉ còn chăng là những câu chuyện nho nhỏ tôi kể dưới đây thôi:
![]() |
Những câu chuyện chưa được kể |
Kẻ hành khất ghé chân vào một chốn thiên đường xa xỉ, ngẩng mặt ngẩn ngơ nhìn chung quanh những vẻ đẹp kỳ bí. Giấc mơ hoang chợt ùa về, kẻ hành khất đến viếng lâu đài của một nàng công chúa kiêu sa. Con quạ đen vênh cổ phát ra vài tiếng như điềm dữ nào đó sẽ phải xảy ra ngân nga hai từ định mệnh.
Nàng công chúa đẹp vô ngần trong muôn ngàn cảnh vật; nàng hiện ra như dấu chấm lửa đỏ rực của mặt trời giữa nền màu xanh nhạt nhòa của vũ trụ bao la mênh mông. Chớp chớp hàng mi, kẻ hành khất lê đôi chân nặng nề lùi đôi ba bước, con tim bé nhỏ teo riết lại siết cả người anh bằng vũ điệu run cầm run cập. Ngỡ ngàng lắm lắm, kẻ hành khất điên người lên với xiết bao luồng suy nghĩ loạn xạ, chúng như những thanh gươm cỏn còn con nhưng ngót bén cọ xác vào nhau tạo nên nhiều âm thanh leng keng hỗn tạp. Trấn tĩnh hồi lâu, kẻ hành khất thui thủi ngồi ước những thứ diệu kỳ, mơ những điều thần bí nơi xa xôi. Sẽ thật sự có Đức siêu nhiên nào đó đến với anh, cho anh được tìm đến với khát khao cháy bỏng, với ý nguyện đã nhen nhúm thành sự chân thành?
Đó là luồng sáng đẹp nhất, vĩ đại nhất mà hẳn rằng cả đời này kẻ hành khất kia mới có cái vinh hạnh lớn lao được nhìn nó một lần, duy chỉ một lần; luồng sáng đưa anh thoát khỏi số phận một tên ăn xin trở nên hạnh phúc trong cái đỉnh đạc, thanh tao của một chàng hoàng tử. Mọi thứ đã đổi thay chỉ bởi sự chân thành vô lượng!
Nhìn lại cơ thể, phục trang của mình đang ướm, chàng hoàng tử kinh hoàng và vui sướng tột cùng như vẫn chưa tin đâu là sự thật. Như vậy đó, sự thật nó tồn tại cũng mỏng manh lắm, chỉ cần ai đó có niềm tin, thì nó đã là sự thật vậy, còn dù nó có là sự thật, mà chỉ một ai đó chưa tin thì nó vẫn chưa phải sự thật. Đã biết bao lâu rồi, chàng vẫn cho rằng mình là kẻ ăn xin tội nghiệp. Vẫn e dè với những thay đổi bất thình lình, chàng trai nghi ngờ về sự tồn tại của mình trong hết thảy; chàng lấy đôi tay đập đập lên đôi chân, lấy đôi chân không còn thô kệch như xưa đạp đạp lên nền đất đá. Liệu đôi chân ấy hay nền đất đá ấy là tồn tại, là có thật chăng khi hàm chứa muôn phần nghi kỵ? Để biết được sự thật, không có bất kỳ phép thử thành công nào cả, thật sự là không có ngoài việc con người phải tin, đặt niềm tin tuyệt đối vào những cái không quá mơ hồ. Và giờ thì chàng trai đã tin mình đang tồn tại như thế đó, là một hoàng tử đáng kính; những bước chân đã mạnh mẽ hơn ngày nào còn bé bỏng, tiến thẳng về phía dấu chấm lửa đỏ rực không ngần ngại.
Hai ngọn lửa nồng nàn cháy, nụ hôn thật say mê băng qua ngân hà, xuyên thủng cả không gian và thời gian. Thực thực hư hư; đôi khi những giấc mơ lại là thật, thật hơn cả thực tế không mơ. Nụ hôn vẫn say nồng như thế, cảnh vật xung quanh quay cuồng, quay cuồng xoáy cả con quạ đen vào tan biến bất tận.
TO BE CONTINUED!
No Comment to " NHỮNG CÂU CHUYỆN CHƯA ĐƯỢC KỂ "